Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2009

Lúc ta buồn


Khi buồn người ta làm chi ?
Vẽ linh tinh lên một tờ giấy trắng
Giam mình giữa một căn phòng tĩnh lặng
Hay hát nghêu ngao một khúc tâm tình

Khi buồn người ta làm thinh
Xách xe chạy trên những đường phố vắng
Có lúc dừng lại và ngồi trong im lặng
Nuốt nỗi cô đơn vào tận đáy lòng


Khi buồn người ta chỉ mong
Được nhí nhảnh như những ngày còn bé
Được cả thế gian quan tâm , bồng bế
Được biết bao nhiêu chiều chuộng , dỗ dành

Khi buồn người ta quẩn quanh
Với suy tưởng cứ bộn bề trong trí
Xem phim mà chẳng hiểu dù một tý
Người ngồi đây mà hồn tận nơi nào


Khi buồn người ta đi ra đi vào
Không hiểu được nơi đâu nên dừng bước
Kỷ niệm của bao tháng năm về trước
Bỗng như hôm qua tràn ngập trong hồn


Khi buồn người ta viết nhiều hơn
Trút mọi tâm tư lên những dòng nhật ký
Nhật ký sẽ nhiều trăng sao , mộng mị
Sẽ lắm chia ly , sẽ lắm giận hờn

Khi buồn người ta thấy cô đơn

Cả thế giới như không còn gần gũi
Chỉ còn những tâm hồn vẩn vơ , lầm lũi
tất cả chung quanh như một cõi đi về

Khi buồn người ta thèm nghe
Tiếng nói thân quen của bạn bè thân nhất
Chợt thèm lắm một bàn tay siết chặt
Một thoáng cười thôi là cũng đủ ấm lòng


Because:
Cứ tưởng là mình đã quen
Cứ tưởng là mình đã chai sạn
Với nỗi cô đơn rồi
Vậy mà những ngày mưa
Những ngày trời trở nên xầm xì
Những ngày ko có việc để mình chạy trốn chính mình
Thì lại ko chịu nổi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét