Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2009

Lại Sơn Tinh Thủy Tinh


Chuyện kể rằng Sơn Tinh từ khi chiến thằng Thuỷ Tinh trong cuộc lôi đài tỷ võ đã lấy được nàng Mỵ Nương xinh đẹp về làm vợ, quy ẩn ở vùng núi Tản. Thuỷ Tinh tuy thua cuộc nhưng không nản chí vẫn thỉnh thoảng dấy binh báo thù. Việc can qua đã hàng nghìn năm rồi mà vẫn không lấy lại được người đẹp. Mùa thu năm ấy được sự trợ giúp của thần Đông Hải thổi một cơn bão vào dải miền trung, Thuỷ Tinh liền nhân cơ hội té nước theo mưa dân lũ lụt khắp vùng Đại việt. Lúc bấy giờ Sơn Tinh vẫn đang say sưa cùng Mỵ Nương trong biệt thự của mình ở trên núi cao thì được thuộc hạ vào thông báo tin dữ.
- Tâu đại vương, tên Thuỷ Tinh lại gây hấn, lần này có vẽ nghiêm trọng dân tình khắp nơi đang kêu than lụt lội khẩn cầu đại vương ra tay cứu giúp.
Sơn Tinh vẫn cắm cúi trên bàn máy vi tính mải mê luyện skill không thèm quay lại nói
- Mày đem mấy quả núi quẳng xuống mà chặn nước cho tao, có thế mà cũng làm ầm lên được.
- Nhưng mà đại vương ơi núi nào ạ?
Sơn Tinh quay đầu lại trợn mắt hỏi
- Hử? sao mày lại hỏi tao núi nào, thế mấy trái núi hồi xưa tao dùng để đánh nhau với thằng Thủy tinh mày cất đâu rồi?
- Ẹc, đại vương ơi, mấy trái đó của ngài cái thì bị nung lấy vôi cái thì bị quy hoạch phá hết rồi còn gì, giờ chỉ còn mấy ngọn núi to to như dãy Trường sơn là còn thôi.
- Ờ thì mày lấy tạm mấy núi to to mà dùng đi, nhưng mà đừng có bê ngọn Tản viên của tao đi đấy.
- Ok man - tên thuộc hạ vâng lệnh rồi chạy vụt đi.
Sơn Tinh lại quay lại với cái máy tính, một lúc sau tên thuộc hạ hớt hải chạy vào
- Không xong rồi đại vương ơi, mấy trái núi của ngài trái nào cũng không dùng được.
- Không dùng được là sao? chả lẽ cũng bị quy hoạch hết rồi à?
- Không không thưa đại vương, núi vẫn còn nhưng có người ở hết rồi người ta không cho mượn.
- Mày nói năng lung tung gì thế thằng kia, núi tao được đức thượng đế giao cho cai quan – amen, chúc ngài sống lâu trăm tuổi - Tại sao mày lại bảo có người chiếm, định làm loạn à, thằng nào thế ?
- Dạ ngài ko biết đấy thôi, mấy năm gần đây những thần trên thiên đình, lôi thần, nam tào bắc đầu, thần đứng đầu các ngành các bộ rồi thần cai quản ngân khố quốc gia thần thổ địa thần nào cũng than nghèo rồi than không có tiền thuê nhà nên cứ lấy mấy ngọn núi trống của ngài để ở tạm rồi.
- Có chuyện đó nữa hả, hừm để ta nói với ngọc hoàng sau, giờ mày cứ trưng dụng lại mấy ngọn núi đấy lo công chuyện đã.
- Đại vương nói dễ nghe thật đấy, núi các thần ấy hô biến từ của công thành của riêng qua con đường thanh lý lòng vòng, giờ toàn là tài sản của các thần hết rồi, con làm sao lấy được?
Sơn tinh vò đầu bứt tai, dạo này thần sa đà vào thế giới Võ lâm truyền kỳ nhiều quá quên hết cả việc thường nhật, tình hình quốc gia ra sao ngài cũng chả nắm rõ nữa.
- Mẹ kiếp, thật là đại hoạ đại hoạ, thôi tao đành phải tự xung trận vậy, mày vào trong kia lấy cho ta 1000 vạn cây gỗ để tao đi trị thuỷ.
Tên thuộc hạ chạy vào trong nhà một lúc lâu sau mới thấy hắn chạy ra tay cầm một ...xấp giấy.
- Ô hay, tao bảo mày lấy cây chứ sao lại cầm giấy ra thế ? tao với mày đi gấp thuyền để thả à ?
- Dạ không thưa đại vương, con chẳng thấy cây gỗ đâu hết chỉ còn mỗi xấp giấy này.
- Cái gì thế? đọc tao xem nào.
- Dạ đợi con chút...xem nào...cái gì đây .... biếu anh X 1000 cây, quà tặng anh Y 2000 cây.....
- Suỵt...suỵt câm ngay, đây là sổ ghi chép mật của tao sao mày lại lục được? Thế trong đó hết gỗ rồi à? tao tưởng vẫn còn nhiều mà.
- Không còn gì đâu ạ, à hình như là còn mấy cây tre của Thánh gióng hồi xưa đi đánh trận để lại thì phải.
- Hix, hix bỏ mẹ, tre thánh gióng thì cản nước thế nào được, dùng làm cốt bê tông thì còn may ra...thôi mình đành dùng hạ sách vậy, chỗ nào lụt để tao nâng tạm cho đất cao lên?
Nói rồi Sơn tinh chạy ra ngoài dùng pháp lực của mình nâng mặt đất lên, dân tình ở các nơi bị lụt reo hò sung sướng nhưng chỉ một lúc sau tiếng than khóc lại vang lên như ri, chỗ này được nâng lên hết lụt thì chỗ kia lại bị trũng xuống nước tràn vào. Ở biệt thự của mình Sơn tinh cứ đi đi lại lại, những tin xấu gửi về làm ngài rất chi là sốt ruột.
- Tình hình thế nào rồi?
- Dạ rối tung beng hết cả, mình cứ nâng chỗ này lên thì chỗ kia lại sụt xuống, ngày trước bọn người thường nó còn ít thì mình nâng chỗ bọn chúng lên rồi hạ mấy vùng hoang vu xuống, giờ chỗ nào cũng nhung nhúc người là người nâng chỗ này mà hạ chỗ kia là không được nữa rồi.
- Gay nhỉ , gay nhỉ, thôi mày đưa bản đồ tao xem, giờ mình nâng tạm những chỗ của mấy anh ở trển còn chỗ của bọn dân thường mày cứ để tạm đấy đã, mày cứ bảo bọn nó là tao sẽ tháo gỡ từ từ.
- Nhưng mà từ từ là khoảng bao lâu ạ?
- Khoảng vài ngày gì đó
- Vài ngày tính theo giờ thiên đình hay tính theo giờ hạ giới ạ? nếu mà tính theo giờ thiên đình thì là vài chục năm giờ hạ giới đấy đại vương.
- Ờ, thế mới hay chứ, giờ mình cứ nói trống không là vài ngày không có nói là tính theo giờ gì cả nếu câp trên có hỏi thì mình cũng có chỗ mà giải trình chứ. Thôi cứ thế đi, giờ tao đi họp đây.

Vài giờ sau đó trong phòng họp Thiên đình, Ngọc Hoàng đang ngồi nghe các vị thần cai quản núi sông mây gió, các bộ ngành trong trời đất ......cãi nhau ỏm tỏi, giọng Sơn Tinh gay gắt vang lên ầm ầm
- Này này các ông vừa phải thôi nhé, nói thế mà không biết ngượng à, thằng nào nghèo ? Bệ hạ xem các ông ấy nhà toàn biệt thự to đùng ngã ngửa mà còn phải đi lấy mấy trái núi của thần.
- Ấy ấy anh Tinh làm gì nóng thể, tôi trả lại rồi mà.
- Rõ xấu mặt không phải vụ gã Thành Hoàng bị lôi ra chắc gì ông đã tình nguyện trả lại.
Bỗng vang lên giọng của ai đó
- Thì bọn tôi nghèo thật chứ bộ, ngay cả lương của Ngọc hoàng có được gần 4t một tháng, chả nghèo là gì?
Ngọc hoàng giật mình
- Chết thật, lương ta thấp thế cơ à ? Tăng lương ! Tăng lương mau.
Các thần ồ lên
- No no, không được bệ hạ ơi, lần trước vừa tăng lương một cái là lập tức các thứ trên đời này đồng loạt tăng giá, thà giảm lương còn hơn.
- Ờ thế hả, thế thì để ta xem lại, rồi ...nào..nào các khanh trật tự quay lại vấn đề chính nào, thế này bớ Sơn tinh sao dạo này mưa cứ xuống một cái là lũ lụt, thế đồi núi của ngươi trọc hết rồi à?
Sơn tinh
- Ấy chết, lỗi không phải của mình hạ thần, dạo này lâm tặc hoành hành dữ quá mới lại các thần bây giờ làm nhà toàn lấy gỗ của hạ thần, mà mà cái vụ làm cổng Nam thiên môn cũng là gỗ ở dưới kia hạ thần mạng lên đấy ạ.
- Hèm ....hèm. Ngọc hoàng bất chợt ho rõ là to - Ờ ờ, thế hả, thế còn vụ mấy cái biệt thự của lũ thuộc hạ ngươi mà người ta đồn làm toàn bằng gỗ pơ mu ấy có thật ko hả?
- Dạ dạ, đúng đúng ạ nhưng mà bọn hạ thần ở dưới ấy khí hậu ẩm ướt phải dùng gỗ pơ mu để tránh muỗi ạ.
- Không được không được, thế là lãng phí phải nghiêm túc kiểm điểm, nghiêm túc kiểm điểm, rõ chưa ?
- Dạ dạ, thần tuân chỉ
- Rồi rồi, kiểm điểm là tốt, thế lần này khanh tỷ thí với Thuỷ tinh thế là thua hả?
Sơn tinh mếu máo
- Tội nghiệp thần lằm bệ hạ ơi, lần trước đánh nhau nó dâng nước lên là thần dùng Càn khôn đại nã di tâm pháp chuyển nước của nó từ sông ngòi vào ao hồ rồi lại từ ao hồ vào các kênh rạch rồi lại đổ ra bể, lần này thì nước cứ đổ vào là y như rằng dềnh lên không thoát đi đâu được. Lỗi này là lỗi của thần cống thần rãnh chơi đểu thần.
- Có chuyện đó sao? thần cống đâu rồi, giải trình ta xem
Thần cống đứng lên nói :
- Tâu bao đại nhân..à xin lỗi ..tâu bệ hạ oan ức cho thần quá, thần đã gắng hết sức mình nhưng mà Thần đường cứ đang yên đang lành là đổ hết đất đá lên đầu thần thì làm sao thần chả tắc cho được ạ.
- Thần đường đâu? sao ngươi lại làm thế
- Bệ hạ xem xét cho hạ thần, tại lính dưới tay thần toàn bọn thiên lôi thần bảo sao là nó nghe vậy, bảo đào là nó đào, bảo lấp là nó lấp. Với lại cũng tại các thần kia cứ thỉnh thoảng lại yêu cầu đào lên lấp xuống, lúc thì đào lên làm đường ống nước cho các thần, lấp xuống được hai hôm lại phải đào lên để lắp đường điện, rồi hôm trước thiên đình lắp ADSL thần lại phải moi lên lần nữa đấy ạ. Đào đào lấp lấp như thế chả khiến ra hạ thần mụ cả người làm ảnh hưởng cả đến cống rãnh của thần cống.
- Hừ các khanh cứ vòng vo đổ tội lẫn nhau, thế rút cục là lỗi tại ai?
Dạ lỗi này có khi là lỗi của tập thể ạ, xin cho bọn thần nghiêm túc kiểm điểm ! các thần đồng thanh trả lời
- Này này, cái vở này cũ rồi, năm ngoái ta cũng nghe câu này rồi, lần này ta không chấp nhận đâu đấy!
Các thần nhìn nhau bối rối, họ cứ nghĩ rằng lần này cũng như mọi khi, giờ ngọc hoàng không chấp nhận biết làm sao đây. Một lúc sau thần cống rụt rè đứng lên
- Thần có ý kiến, thưa bệ hạ lỗi này là lỗi do người dân thiếu ý thức ạ.
- Vậy à? thiếu ý thức thế nào
- Nhai kẹo cao su rồi nhổ ra đường làm tắc cống là thiếu ý thức, rác trong nhà không mang ra xe mà quẳng ra kênh đàng sau là thiếu ý thức.....nói chung là dân mình họ còn thiếu ý thức lắm ạ
- Thiếu ý thức thế cơ à? thế phải giáo dục giáo dục, thế táo giáo dục đâu rồi đi du học tiếng anh rồi à?
- Tâu bệ hạ, thần đây – táo giáo dục đứng lên nói – nhưng không phải đi du học tiếng anh, ông đi học tiếng anh là tiền nhiệm của thần, ông ấy hạ cánh an toàn rồi ạ.
- Thế à, hạ cánh an toàn thì thôi vậy, vậy là do người dân thiếu ý thức chứ gì? Ờ ờ, nhưng mà các ngươi cũng có lỗi, vẫn phải nghiêm túc kiểm điểm rõ chưa?
- Dạ chúng thần nghe rõ - Tất cả các thần hàng trăm người như một đồng thanh trả lời, khí thề hùng tráng ầm ầm như sấm động.
- Tốt rồi, thế nhanh chóng khắc phục chứ hả ?
- Bệ hạ cứ yên tâm, chỉ vài ngày nữa là mọi việc đều ổn thôi ạ.
- Vài ngày à? giờ thiên đình hay hạ giới đấy ?
- Dạ ....dạ... có lẽ là giờ thiên đình ạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét