Nge hát 'Đứa bé' mà sao nao lòng đến vậy. Không hẳn là nhìn hình ảnh đau thương lam lũ, cũng không hẳn nước mắt tuôn rơi nức nở, có lẽ là tại một phần là thương đứa lớn - it is me.
Đối đầu thử thách khi cha mất, đối phó với bao nhiêu thủ đoạn yểm ngất ngất, chạy lung tung beng vì lo chuyện xây nhà, đồng lòng khi ngỉ thứ bảy, công việc lôm côm, tình cảm thì lộn xộn, phát sinh không biết bao việc phải làm (trụ cột gia đình mà - :D).
Hix, không điên lên mới lạ, muốn uống rượu thật say cho quên đi nhưng lại không mê rượu cho lắm, cafe thì màn răng mà quên được, nhớ thêm thì có. Muốn tìm một nơi để hét thật to thì đâu có, tìm chốn ngủ vùi thì khi nào cũng có việc phải tỉnh, muốn dựa vào đâu đó thì không thể vì mình vốn vững vàng không bao giờ gục trước mọi việc, khi nào mà gục thì chắc không còn sống nữa rồi :D.
Ôi, bản tính lạnh lùng (dù ko kém phần nóng) và trầm lặng là thế đó. Cực đoan mà nói thì 'Ước gì mình không sinh ra trên đời'!!!!!!!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét