Thứ Năm, 24 tháng 9, 2009

Cuộc đời ký sự

Nó vừa đi vừa chửi. Lúc đầu nó chửi Diêm Vương, 3 lần đã đến cầu Nại Hà sao ông lại đuổi về để nó tiếp tục sống làm gì cho đời nó khổ. Nó chả nợ nần gì ông, mà cũng khong ghét gì ông, giá như.... Nhưng đời thì không có giá như. Kế đến nó chửi ông Trời, sao ông tòan chơi khó nó vậy. Uh thì đã đành là phải có thử thách và rèn luyện nhưng sao bất công đến vậy? Tai nạn từ Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Kim cứ lần lượt ập tới, được khen mỗi câu cao số!! Chả để làm gì!
Tiếp theo nó chửi đời, sao mà người với người có thể khốn nạn với nhau thế, phải chăng càng phát triển tình người lại nhạt đi, danh lợi là số một? Người ta lợi dụng nhau, lừa gạt nhau, đấu đá nhau còn hơn là cầm thú. Chao ôi, nó muốn trở về với tư tưởng mà nó tâm đắc - Vô vi của Lão Tử. Nó đã đọc qua Nho giáo, từ Khổng tử, Trang tử, Mạc Tử, Lão tử và Vô vi là cái nó tâm đắc nhất.
Và rồi nó lại chửi chính nó, vì sao không hùa theo mọi người, không học theo những gì nó thấy mà giữ khư khư cái đạo đức lỗi thời, cái tâm của các bậc thánh hiền lạc hậu,.......
Ngĩ lại đời là bể khổ, mà đúng thật. Được sung sướng một thời gian ngắn (khi còn là trẻ con) nhưng trách nhiệm thì cho đến khi nhắm mắt xuôi tay!
Đến đây nó không chửi nữa, vì còn ai nữa đâu, mà có ai chửi lại đâu nhỉ? Thôi mặc đời đi vậy, sẽ hòa đồng nhưng vãn có một góc riêng để còn ... chửi chứ! He he!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét