Tự dưng Wai iu đọc xong Đại Mạc Hoang Nhan lại muốn ta kể tiếp Ngoại truyện Đế đô phủ, ta đọc lâu r ta cũng ko nhớ rõ mọi chi tiết, vả lại nhớ lại truyện đó ta thấy cũng hơi thảm một Mặc Hương oai hùng như thế mà lại... (Dugong cùng suy nghĩ w ta nè khóc lóc cho anh đẹp trai)
Dạo này xem nhiều truyện có nhân vật nam chung tình một cách đáng khâm phục, lúc đầu thì còn thấy bị ấn tượng rất sâu sắc, sau này thì độ cuồng nhiệt cũng có giảm đi một chút.
Nhưng bù lại, truyện ĐMHN ấn tượng sâu sắc nhất chính là tình bằng hữu của hai nhân vật, một chính, một thứ chính nhưng là mắc xích của cả chuyện. Bằng hữu gì mà ... vượt qua cả thời gian, cả danh lợi, cả mưu mô, cả mạng sống ... có thể chết vì nhau ... Ta vô cùng ngưỡng mộ.
(Đó là lý do tại sao ta thích truyện kiếm hiệp. Bởi vì nó nâng cao giá trị mà hay gọi là tình nghĩa giang hồ, là nghĩa khí ... mà nói theo nghĩa bình dân là chơi được. Thằng này chơi được.Ta thích tình bạn, và tình anh em trong truyện.)
Truyện kết thúc mở, lần nào cũng là hơi bi thương (đó là lý do ta đọc ĐMHN Ngoại truyện- Đế đô phủ..để tìm 1 cái kết mỹ mãn). Thương Nguyệt rất thích viết về Minh Giáo. Giọng văn có lẽ hơi chậm và buồn hơn một chút đối với những ai đã từng mê đắm với Kim Dung, Cổ Long. Tuy nhiên có lẽ lại thích hợp với những bạn trẻ hiện nay hơn (nhất là nữ), vì Thương Nguyệt cũng là nữ nhân, tâm tình có lẽ hợp với mình. Nhưng khổ một nỗi giọng văn Thương Nguyệt quá buồn
"Tôi không mấy khi bỏ qua tác phẩm của Thương Nguyệt kể từ ngày đọc Thất dạ tuyết. Không phải vì ngòi bút quá xuất sắc hay cốt truyện ly kỳ hấp dẫn gì, chỉ đơn giản là vì thích những nét miêu tả nội tâm nhân vật (đặc biệt là những nhân vật đó lại phảng phất có nét cá tính và ... tài hoa giống ...) .
Thế nhưng chưa bao giờ tôi yêu thích kết cục của những tiểu thuyết của người phụ nữ này cả. Thương Nguyệt là con gái, nhưng tôi (xưng tôi không hợp lắm, thích chữ ta hơn, nhưng giữ nguyên như vậy cho bài viết thống nhất) không nhân thấy ở nữ nhân này sự yếu mềm cần thiết. Những trang viết gợi trường gió tanh mưa máu, những nhân vật tổn thương khuyết tật trong tâm hồn (hay đúng hơn là trong trái tim) luôn hiện hữu. Thương Nguyệt có lẽ đắm chìm trong thế giới mộng ảo của mình quá lâu mà cả suy nghĩ cũng ngụy dị chăng? Những người con gái trong trắng ngây thơ như Tiết Tử Dạ, Diệp Thiên Lại,... đều có một kết cục bi thảm sau những trường nạn kiếp thương tâm. Những công tử tài hoa luôn si tình nhưng mãi mãi là kẻ ngốc nghếch, chậm chân. Là con gái, Thương Nguyệt không thể mềm lòng mà cho họ một kết cục tốt đẹp ư? Hay nghĩ rằng một mảnh đời bất hạnh sẽ sống lâu hơn trong lòng người đọc? Hoặc có một tâm hồn đã nhiễm bụi tang thương?
Từ lâu rồi ta đã không còn nhiều rung động khi đọc truyện nữa. Dù vừa đọc xong một cái chết bi thương của Thần y Dược sư Cốc, hay vị đại kiếm khách si si dại dại gieo mình rời bỏ trần thế, ta vẫn có thể gạt sang một bên mà làm việc sinh hoạt bình thường. Truyện của Thương Nguyệt thực sự mà nói không gây nhiều day dứt trong ta (có lẽ ta giờ hơi vô cảm quá chăng?). Và ngoại trừ một số truyện ta yêu thích như Đại Mạc Hoang Nhan hay Thất Dạ Tuyết đa phần đọc xong là ta quên ngay, bởi đơn giản chẳng có điều gì đáng để nhớ. Vài âm mưu tác giả ra sức bố trí, dụng công để tỏ ra rằng hết sức nghê ngớm ta (thực sự đến đây xưng tôi không hợp nữa. Trong thế giới ngoài đời thực này ta vốn là kẻ cao ngạo vô cùng) cảm thấy cũng rất bình thường. Vì thế có lẽ lý do khiến ta còn lưu lại (một cách tự nhiên) nội dung câu chuyện chỉ đơn thuần là yêu thích vài đoạn tả và biểu cảm tâm trạng ngắn ngủi. Không phải là những đoạn kêu gào thảm thiết hay uất hận bi thương ngập trời xanh mà là những dòng chữ hết sức bình thường như khi công tử Thư Dạ bộc bạch mối tình đơn phương trẻ thơ, hay khi tả điều Nhã Di đang kỳ vọng. Muốn cái gì đó đi sâu vào lòng người thì cần gần với lẽ tự nhiên." (nguồn: Nhạn Môn Quan)
Thật ra thì đọc xong ngoại truyện Đế đô phủ này ta thích Phong Nhai tế ti, thấy tội Trưởng Tôn Tư Viễn. Từ bao giờ ta lại để ý và thích các nhân vật phụ. Chắc tại bây giờ ta già đi rồi không như cái kiểu đọc tua nhanh của ngày xưa, đọc chỉ để biết kết cục của nhân vật chính ra sao, nhân vật mình yêu thích thế nào. Ta thích những điều mà Thương Nguyệt thể hiện hơn. Tình thầy trò giữa Phong Nhai và Vân Tức, Sa Mạn Hoa. Tình bạn của Mặc Hương và Cao Thư Dạ. Quan hệ chủ tới giữa Mặc Hương và Trưởng Tôn Tư Viễn. Tình yêu của Cao Thư Dạ và Sa Mạn Hoa, của Tư viễn và Di Hinh.
Tự đời xưa, kẻ anh hùng hào kiệt nào cũng muốn có cho được giang sơn và mỹ nhân. Giả như mộng tưởng của Mặc Hương và Cao Thư Dạ đem gộp lại trong một người thì có phải kẻ anh hùng vừa có giang sơn vừa có mỹ nhân hay không. Ở đời có lẽ người ta không thể có tất cả mọi thứ đều trọn vẹn. Mặc Hương một đời đeo đuổi bá nghiệp. Thư Dạ một đời đeo đuổi tư tình.
- Ta biết, được cả thiên hạ này là mộng tưởng ngươi trọn đời rượt đuổi.
- Bất quá, ngươi cuối cùng vẫn phải đi, có phải không?
- Ta biết đầu óc ngươi ko để ở đây, ngươi thích lối sống tiếu ngạo giang hồ. Ta không miễn cưỡng ngươi....Ngươi muốn đi tìm Sa Mạn Hoa, trên trời dưới đất, ta đều trợ giúp ngươi tìm. Mộng của ngươi, kẻ làm huynh đệ nhất định sẽ thực hiện hết cho ngươi!
Thiên hạ bá đồ là cái Mặc Hương trọn đời truy cầu, Sa Mạn Hoa cũng là mộng tưởng của y.
Trong suy nghĩ của ta, bởi vì ta là nữ nhân nên ta thích lựa chọn của Cao Thư Dạ (2mi có cùng suy nghĩ w ta k nhỉ: a iu Dugong w Wai iu wái). Nếu có là nam nhân đi nữa chắc ta chọn cách lựa chọn của Cao Thư Dạ (2 mi cũng thuộc loại mê ngừi đẹp như ta thâu ).
Bởi vì ta là nữ nhân nên ta không thể quyết đoán và tàn bạo như Mặc Hương...Nhất tướng công thành vạn cốt khô.
Nếu có là nam nhân, ta có thể quyết đoán và tàn bạo để hoàn thành bá nghiệp phải chấp nhận hy sinh?. Nhưng hàng vạn lần ta có lẽ ko dám hy sinh như Mặc Hương .Cho dù ta cũng dám đặt tất cả lên cuộc cờ... thắng làm vua, thua làm giặc nhưng ta không có gan đem cho người ta cắt hết gân cốt trên người đem sự tàn phế của mình ra làm mồi nhử (tiền tu sửa nhan sắc mắc lúm,ai đời anh tuấn như MHương mà lại làm cho mình tàn fế, có làm vua cũng chẳng mần ăn dc jì)..
Và cho dù ta có dấn thêm bước nữa, liều lĩnh trở thành phế nhân mà có được thiên hạ thì có lẽ ta cũng không làm vậy. Thử hỏi đến khi cờ tàn, tan cuộc ta còn lại gì và được gì. Thiên hạ mênh mông ta cũng chẳng thể nào ôm xuể. Cung điện, vàng son, giàu sang phú quý cũng thừa thãi một khi đã có được thiên hạ. Nếu so như vậy đối với ta, ta thích chọn cuộc sống “tiếu ngạo hồng trần” của Cao Thư Dạ hoặc cái chết gã Trưởng Tôn kia hơn.
Ngồi một chỗ nghĩ về cuộc sống tiêu dao bên ngoài cung điện và hoài niệm những ngày xa xưa cùng đồng cam cộng khổ, kề vai sát cánh với Cao Thư Dạ… Mặc Hương lại cúi đầu, nhìn hoàng đế bé bỏng trong lòng, cười cười: "Đến cuối chỉ còn lại một mình ta và đứa bé ngu khờ này, cô đơn lao lực làm hoàng đế" … thà gã chết đi còn hơn, cái giá mà gã phải trả là sự thống khổ vĩ đại của cả cuộc đời.
"Sau trường chém giết sinh tử này, người bên mình Mặc Hương đều đã thay nhau rời bỏ gã mà đi. Gã lại đã thành phế nhân, cho dù nắm quyền bính cũng ko còn là người năm xưa vung kiếm tung hoành Tây Vực. Không ai hiểu rõ Mặc Hương hơn y, trong tiếng cười lớn của gã hôm nay, không phải đang nỗ lực che giấu sự thống khổ và lạc lõng trong nội tâm sao?"
Ta thích câu nói của Phong Nhai:... Cho dù ta có sống mấy trăm năm nữa, thứ trong mắt nhìn thấy, cũng bất quá chỉ là những tranh đoạt mà thôi...". Có lẽ không chỉ là truyện mà đời cũng như vậy.
Thừa Ảnh và Mặc Hồn hợp sức không lấy được cả thiên hạ thì có lẽ cũng lấy được nửa thiên hạ. Từ cao thủ hạng nhất của Tu La Trường mà lại cam tâm hại mình để thi hành khổ nhục kế, một con cờ trong cuộc chơi tranh quyền đoạt biến. Để rồi khi có được thiên hạ quyền biến trong tay thì gã chỉ là phế nhân và bên cạnh gã chẳng còn ai tâm phúc. Dẫu cho gã còn có Cao Thư Dạ nhưng gã hiểu rõ gã không giữ được y vì mộng tưởng của y là Sa Mạn Hoa.
Và cho dù kết thúc của Mặc Hương ngoại truyện... Đợi cho sóng gió phù hoa biến mất hết chỉ còn "ta với người" mà thôi... thì ta vẫn tiếc cho Mặc Hương. Có lẽ ta chưa thấy nhân vật đeo đuổi bá nghiệp quyết liệt hơn thế ngoài gã.
Giang hồ trong kiếm hiệp từ bao lâu nay vẫn thế,…Những cuộc đấu tranh vật lộn để sinh tồn, những trường ác chiến mưa tanh máu lạnh, những cuộc soát ngôi tranh quyền đoạt vị, những cuộc trả thù, tàn sát đẫm máu, những kế hoạch, âm mưu thống trị, được thực hiện có khi hết cả cuộc đời.
Giang hồ và cuộc sống của những kẻ… không màng cơm áo, những cuộc hành trình, những đêm dạ hành, của những chuyến ngao du sơn thủy… tao ngộ tương phùng nơi khách điếm,
Còn cuộc đời thì luôn buộc ta phải diễn…vẫn là những trường tranh đua và bon chen, vẫn luẩn quẩn trong vòng danh, lợi, bức bí, cũng vẫn là những cuộc vật lộn tiền tài, cơm áo để sinh tồn.
Giang hồ!
Ta chỉ giang hồ vặt. Một tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà.
Giang hồ trong ta … là mộng tưởng.
Mộng tưởng của ta là… là cuộc sống bay nhảy ko ràng buộc,ko trách nhiệm và là mùa thu vĩnh viễn k quay lại
Nhưng ta không thể nào cùng cả cuộc đời ta để đeo đuổi cái mộng tưởng đó như Mặc Hương hay Cao Thư Dạ được.
Đời người vô tận hết đời này sang đời nọ. Vầng trăng sáng năm nào cũng như nhau.
Đợi cho sóng gió phù hoa biến mất hết chỉ còn… ta mà thôi
(có vài chi tiết ta mượn từ 1 bài cảm nhận of ngừi vô danh nào đó)
CRYSTAL ROSE blog